Người dịch: Whistle
Lúc nãy, khi Lôi Bá Thiên thể hiện đao ý, giống như là thần linh đang điều khiển lôi điện!
Chẳng trách!
Ông ta có thể dựa vào tu vi Hắc Thiết trung kỳ để ngồi vững trên vị trí một trong ba cao thủ đỉnh cao của Kim Hoàng chi mạch, sánh ngang với Tiết gia, Dương gia.
“Ngươi rất tốt.” Lôi Bá Thiên nói:
“Có muốn đến Thiên Hổ bang làm việc không?”
“Thôi.” Chu Giáp lắc đầu từ chối:
“Đa tạ sư bá đã coi trọng, nhưng mà vãn bối đã quen với việc độc lai độc vãng, hơn nữa, gần đây vãn bối đang bận tu luyện, không muốn lãng phí thời gian vào những chuyện khác.”
Thêm mấy tháng nữa là Chu Giáp sẽ thập phẩm, đến lúc đó, hắn có thể xin Nguyên Chất Siêu phẩm, tiếp theo, hắn phải chuẩn bị để đột phá Phàm Giai.
Hắn không muốn lãng phí thời gian.
“Haiz!” Lôi Bá Thiên lắc đầu, tiếc nuối nói:
“Giao lưu với người khác cũng rất quan trọng, tu luyện cũng phải có chừng mực, chỉ biết khổ luyện, cuối cùng sẽ không thành công đâu.”
“Sư huynh nói đúng.” Đan Mộ Hoa gật đầu phụ họa:
“Nói đi cũng nói lại, Chu Giáp, con đến đảo đã hơn nửa năm, suốt ngày bế quan, gần như không ra ngoài giao lưu, như vậy cũng không tốt cho việc tu luyện.”
“Nếu sư huynh đã có ý, chi bằng đến Thiên Hổ bang làm việc, chắc chắn sư huynh sẽ không sắp xếp công việc phiền phức cho con.”
“Hơn nữa…”
Đan Mộ Hoa ngừng lại, thở hổn hển, đợi đến khi bình tĩnh lại, ông ta mới nói tiếp:
“Ở bên cạnh sư huynh, nếu như có gì không hiểu về Tử Lôi Đao Pháp, con cũng có thể tùy ý hỏi, sẽ tiện hơn rất nhiều.”
“Đúng vậy.” Lôi Bá Thiên gật đầu:
“Ở chi mạch chúng ta, không ít người tu luyện Tử Lôi Đao Pháp, nhưng người có cảnh giới như ngươi thì không nhiều.”
Nói cách khác, Lôi Bá Thiên có ý bồi dưỡng Chu Giáp.
“Cái này…” Chu Giáp do dự một chút:
“Đợi khi nào vãn bối thu dọn xong đồ đạc trên đảo sẽ đến, được không?”
“Không thành vấn đề!” Lôi Bá Thiên vung tay:
“Đến lúc đó, ngươi tìm Hi Thanh, để nó sắp xếp.”
“Tạ ơn sư bá!”
Chu Giáp chắp tay.
Thu dọn đồ đạc, ba, năm ngày cũng được, ba, năm tháng cũng được, đợi đến khi kéo dài một, hai năm, e rằng Lôi Bá Thiên đã quên mất chuyện này.
Chuyên tâm tu luyện, đối với người khác không có ý nghĩa gì lớn, còn đối với Chu Giáp thì lại rất phù hợp.
Hắn có đặc tính Chưởng Binh, chỉ cần tu luyện là võ kỹ sẽ tiến bộ, căn bản không có “bình cảnh”.
“Khụ khụ!”
Đan Mộ Hoa ho khan.
“Mộ Hoa.” Lôi phu nhân lo lắng nhìn Đan Mộ Hoa, nói với Lôi Bá Thiên:
“Huynh đi ra tiếp khách đi, thân thể Mộ Hoa không tốt, muội đưa đệ ý đi nghỉ ngơi, đừng để cho khách nhân cảm thấy bị lạnh nhạt.”
“Cũng được.”
Lôi Bá Thiên gật đầu.
Trong phòng.
Lôi phu nhân cầm khăn ấm, vắt nước, đi đến bên cạnh Đan Mộ Hoa, cẩn thận lau mặt cho ông ta.
“Thời gian qua, thân thể thế nào?”
“Vẫn như cũ.” Đan Mộ Hoa lắc đầu:
“Muội đã lâu không lên đảo.”
“Lão hổ sắp bảy mươi tuổi, bên này rất nhiều việc, ta không thể rời đi.” Lôi phu nhân liếc mắt nhìn Đan Mộ Hoa, động tác trên tay ngày càng “xuống thấp”, vẻ mặt càng thêm kỳ lạ, ánh mắt quyến rũ, giọng nói ngọt ngào:
“Hơn nữa, cho dù có thời gian, đệ cũng không đến tìm ta.”
“Không tiện lắm.” Đan Mộ Hoa thở dốc, hai mắt đỏ ngầu, đưa tay ôm Lôi phu nhân vào lòng:
“Nếu như bị người ta phát hiện thì không hay.”
“Mấy chục năm rồi, ai phát hiện chứ?” Lôi phu nhân trợn trắng mắt, mặc cho Đan Mộ Hoa ôm ấp, hơi thở của bà ta cũng ngày càng dồn dập:
“Đệ nhát gan thật đấy.”
“Đúng vậy.” Đan Mộ Hoa thở dài:
“Nếu như không phải ta nhát gan, sao ta có thể có thêm một “tỷ tỷ” như muội?”
“Ừm…”
“Nhanh lên!”
“Đệ đệ ngoan, đừng vội, lỡ như Lôi lão hổ đến thì không hay đâu.”
“Yên tâm, phía trước đủ để lão ta bận rộn một lúc.”
Dưới ánh đèn, hai bóng người dần dần hòa vào nhau.
“Đại thọ của sư bá, các thế lực lớn, nhỏ ở Thạch Thành đều sẽ đến chúc mừng, sau này, nếu như sư đệ muốn đến làm việc thì phải làm quen trước.”
Ở sân trước.
Viên Hi Thanh cười chỉ vào đám đông, nói:
“Những người này đều là đến ăn chực, không cần phải để ý, những người thực sự đáng để chúng ta quan tâm, ở Thạch Thành này cũng chỉ có mấy nhà.”
Chu Giáp chăm chú lắng nghe.
Tuy rằng hắn không muốn gia nhập Thiên Hổ bang, nhưng hiểu thêm một chút cũng không sao.
“Tô gia!”
Viên Hi Thanh chỉ vào một góc sân, vẻ mặt nghiêm túc:
“Tô gia có chỗ dựa là Xích Tiêu Quân, có lai lịch quân đội, thế lực ở Thạch Thành không thua kém gì Thiên Hổ bang chúng ta, thậm chí… còn mạnh hơn.”
Không ít thế lực đến đây chúc mừng, nhưng khu vực của Tô gia tuy rằng không có nhiều người, nhưng lại chiếm diện tích rất lớn, không ai dám đến gần.
Quân đội sao?
Chu Giáp chậm rãi gật đầu.
Ở Hồng Trạch vực, thế lực mạnh nhất chính là quân đội, mỗi năm, Huyền Thiên minh, triều đình đều phải “cống nạp”.
“Bên kia là Thiên Thủy trại.” Viên Hi Thanh nghiêng đầu, chỉ vào một nhóm người khác:
“Thiên Thủy trại và Thiên Hổ bang chúng ta không ưa nhau, nhưng bề ngoài vẫn phải giữ hòa khí, lần này, sư bá đại thọ, bọn họ cũng đến.”
“Ngoài ra…”
Viên Hi Thanh chỉ vào một người đàn ông trung niên bên cạnh Lôi Bá Thiên:
“Thành chủ Chu Thần, thuộc phe cánh triều đình, người này rất giảo hoạt, không dễ lộ ra sơ hở, nhưng tuyệt đối không thể nào xem thường.”
Vương triều Đại Lâm vẫn còn tồn tại, nhưng quyền lực của triều đình không lớn, ít nhất là không có ảnh hưởng rộng như Huyền Thiên minh.
Đa số thành trì đều có thành chủ.
Cũng là một thế lực lớn.
“Còn một thế lực nữa.” Nói đến đây, Viên Hi Thanh nhíu mày:
“Gọi là Huyết Đằng lâu.”
“Huyết Đằng lâu?” Chu Giáp trầm ngâm suy nghĩ.
Ở vương triều Đại Lâm, Thiên Hổ là thần thú trong truyền thuyết.
Nhưng nó lại có khắc tinh, chính là Huyết Đằng, thứ này sống ký sinh trên người Thiên Hổ, hút máu thịt Thiên Hổ để sinh trưởng, là tà vật.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo